Dàn ý bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo hay ý nghĩa nhất
Dàn ý bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo chi tiết và bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo hoàn chỉnh sẽ giúp học sinh viết về thầy cô giáo của mình.
Trong quá trình học tập và rèn luyện trên trường lớp, mỗi chúng ta đều mang trong mình một hình ảnh thầy cô giáo yêu quý và đáng trân trọng. Là người bạn ngưỡng mộ và sẵn sàng noi theo nhất. Trong chương trình Ngữ văn lớp 7, giáo viên có gợi ý đến việc làm bài về đề tài: Lập dàn ý bài văn cảm nghĩ của anh/chị về thầy cô giáo yêu quý. Dưới đây là bài làm mẫu giúp bạn tham khảo, tìm hiểu về cách làm dạng đề này. Hy vọng các bạn sẽ đón nhận và có sự tham khảo tạo nên bài làm riêng độc đáo cho mình.
Lập dàn ý cảm nghĩ về thầy cô giáo anh/chị yêu quý
Mở bài:
Giới thiệu khái quát về khung cảnh trường lớp, về các giờ lên lớp, sau đó nhấn mạnh vào vấn đề đưa ra ở đề bài là: cảm nghĩ về thầy cô giáo yêu thích.
Ví dụ minh hoạ:
Mái trường Trung học cơ sở Quảng Phong chính là nơi tôi đang theo học cấp 2 của mình. Tôi vẫn luôn tâm đắc câu chữ trên trang bìa sách đồng bộ toàn trường: “Mỗi ngày đến trường là một ngày vui”. Quả thật là vậy, bởi với tôi, mỗi ngày bước vào lớp, mỗi lần đến giờ học văn của cô chủ nhiệm Anh Đào lại khiến tâm hồn tôi xao xuyến và phấn khởi. Ngay từ khi bước vào lớp 6, lần đầu tiên nhìn thấy cô, lòng tôi đã rất yêu mến và quý trọng cô.
Thân bài:
- Cô năm nay cô đã 44 tuổi, cái tuổi chẳng có tươi trẻ phơi phới như đám nhóc nghịch ngợm chúng tôi. Ấy vậy mà, mỗi lần giảng dạy cô vẫn luôn rất am hiểu, rất quan tâm tới cảm xúc cũng như suy nghĩ của chúng tôi.
- Cô có dáng người khá thon gọn, không phải kiểu người gầy gò, không phải kiểu hơi mập, mà là kiểu đủ đầy phúc hậu.
- Dáng đi của cô mỗi khi cô khoác lên bộ áo dài truyền thống đều rất thiết tha và uyển chuyển. Những bước đi của cô thướt tha, nhẹ nhàng như chính con người đằm thắm, hiền hậu của cô.
- Cô có khuôn mặt đầy đặn, đôi mắt bồ câu cuốn hút ánh mắt người nhìn. Cô có mái tóc đen cắt ngang vang, có một đôi môi cùng nụ cười tươi tắn, mỗi khi cô cười, dường như khuôn viên lớp đều tỏa sáng, trong lòng tôi cùng các bạn mang theo sự tươi vui theo cô.
- Lời giảng của cô êm dịu, như dòng nước ấm áp cứ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng chảy sâu vào tâm hồn chúng tôi. Trong giờ giảng của cô, dẫu giọng cô nhẹ nhàng như lời hát, nhưng chúng tôi ai cũng tỉnh táo nghe giảng. Là giờ học văn, song những câu giảng của cô đều rất mượt mà, khiến chúng tôi không thể rời mắt.
- Mỗi một lần lên lớp, mỗi một giáo trình giảng bài cô đều chuẩn bị rất chu toàn. Cô ít khi xem tài liệu giáo trình để giảng bài, hầu hết các giờ giảng của cô đều là sự chuẩn bị công phu từ trước của cô. Chính vì vậy, mỗi giờ học, chúng tôi đều không bị áp lực, mà cảm thấy thoải mái và luôn tiếp thu bài rất nhanh.
- Trong các giờ giảng bài, cô thường xuyên đưa ra những câu hỏi để tương tác với học sinh. Các bạn trả lời đúng cô sẽ khen ngợi và cho điểm. Các bạn trả lời sai cô nhẹ nhàng hướng dẫn để các bạn trả lời lại cho đúng. Cách làm này của cô, vừa giúp chúng tôi nhớ bài lâu, vừa giúp tình yêu cô của chúng tôi thêm trọn vẹn.
- Tôi vẫn rất nhớ về kỉ niệm, trong một giờ học thêm buổi chiều, tôi đã trốn tiết của cô. Tưởng sẽ không bị phát hiện, ai ngờ cô biết, cô không trực tiếp trách phạt tôi, nhưng những lời nói bảo ban của cô lại như một hình phạt cực hình với tôi. Tôi nhận ra lỗi lầm của mình, nhận thấy bản thân thật sai và tôi hổ thẹn đến mấy ngày cũng không dám nhìn thẳng cô.
- Cô là giáo viên Ngữ văn xuất sắc của trường, được nhà trường, được sở giáo dục tỉnh trao tặng bằng khen. Với quá trình giảng dạy đội tuyển chuyên Văn, cô hết sức tâm lý, và luôn lắng nghe các cách làm mới lạ của học sinh. Từ đó đưa ra cho các bạn cách làm bài tốt nhất, hiệu quả nhất.
- Cô là người giáo viên tận tâm với nghề và tận lực với học sinh. Cô luôn am hiểu và suy nghĩ học sinh. Cũng chính điểm này, khiến cô được rất nhiều các thế hệ học sinh yêu thích và thần tượng.
- Hiện tại tôi chỉ mới là một học sinh lớp 7, chặng đường phía trước tôi vẫn chưa thực sự tìm hiểu rõ, nhưng tôi rất mong muốn, sau này nếu được mình cũng sẽ trở thành một người giáo viên xuất sắc và yêu thương học sinh giống cô.
- Bật mí, cô còn là Giáo khôi của trường – một người giáo viên xinh đẹp và tài năng.
Kết bài:
Khẳng định lại về người giáo viên anh/chị miêu tả. Qua đó nêu lên cảm xúc của anh/chị với người giáo viên đó.
Ví dụ minh họa:
Thời gian qua đi, lớp 6 chập chững vào lớp, cô như người mẹ thứ hai yêu thương chúng tôi; vậy mà mới đó đã xa một năm. Tôi giờ là học sinh lớp 7, tôi vẫn đang theo lớp đội tuyển, năm đứa con gái cùng với người giáo viên như người chị hiền lành vẫn đang từng ngày nỗ lực đạt đến thành công. Tôi dùng tất cả tình yêu, sự kính trọng và lòng chân thành để nhìn ngắm cô. Hy vọng tương lai, tôi cũng có thể tỏa sáng như cô.
Lưu ý khi làm bài:
Ở phần thân bài, thường sẽ chia ra làm hai phần hoặc ba phần. Phần đầu thân bài, anh/chị khái quát về cô giáo, sau đó miêu tả về hình dáng, tính cách, các đặc điểm con người cô. Phần hai bạn sẽ nhắc đến những giờ lên lớp của cô. Phần ba là nói về kỉ niệm sâu sắc của bạn và cô; sau đó nêu lên cảm nghĩ của bạn với cô. (có thể gộp phần hai và phần ba lại với nhau). Trên đây là dàn ý cảm nghĩ của anh/chị về thầy cô giáo yêu quý. Các bạn hãy tham khảo và viết thành bài văn hoàn thiện nhé.
Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo mà anh/chị yêu quý.
Bài làm
“Có một nghề mà giấy trắng bảng đen
Và mái tóc lại bạc thêm mỗi tối
Mỗi bước đi đều tỏa ra rất vội
Chèo lái con đò sang bến đợi bình yên…”
(“Có một nghề…” của Hồng Ngoãn)
Bao năm thoi đưa, thoi về; bao năm vất vả sương đầy sớm mai; bao năm xe lách cách đạp; bấy năm tình nghĩa vẹn tròn ơn cô thầy. Mỗi một con người khi sinh ra đều mang trong mình một sứ mệnh, một nghĩa vụ chân chính riêng. Nếu người đầu bếp với những điêu luyện của đôi tay, những xuất thần của vị giác để tạo nên sắc hương cho mọi người; nếu người bác sĩ với đôi tay cầm dao, cầm kéo phẫu thuật cứu sống bao tính mạnh; với người hoạ sĩ, tay cầm cọ vẽ còn dính màu mang đến những kiệt tác chân thực cho đời;… thì nhắc đến giáo viên, ta sẽ không thể nào không nhắc tới cái “viên phấn trăng, cái bảng đen to dài”, và càng không thể nào không nhắc đến những đóng góp của họ cho đời. Bao thế hệ lớn lên, dù là bác sĩ, dù là hoạ sĩ, dù là bậc cao hơn như Thủ tướng, Chủ tịch,… tất cả đều phải bắt nguồn từ sự “lái đò thầm lặng” mà mang nặng sâu sắc tình cảm, con chữ của người thầy cô. Tôi biết ơn bao nhiêu những con người ấy, để giờ đây, khi chỉ lên lớp 7, lòng tôi vẫn luôn dõi theo, luôn thần tượng cô giáo chủ nhiệm của mình – Nguyễn Anh Đào. Năm lớp 6, bước vào lớp, tôi ngồi ngay bàn đầu, khi cô bước từng bước uyển chuyển vào lớp, lòng tôi như mừng rỡ, để rồi đến tận bây giờ hình ảnh ấy vẫn đọng mãi trong tôi.
Thầy cô, hai tiếng thiêng liêng mà cất cao trong tâm hồn của mỗi thế hệ học sinh. Thầy, cô chính là người giúp chúng ta khôn lớn, là người thầm lặng hy sinh bữa cơm dang dở, hy sinh giấc ngủ để soạn bài, để mang con chữ đến thế hệ học sinh. Tôi đến bây giờ, trải qua một năm gắn bó với cô Đào, vẫn luôn một lòng thần tượng và kính trọng cô. Năm tôi bước vào lớp 6, chân ướt chân ráo, rời hàng ghế cấp một, tôi trở thành học sinh cấp hai, trở thành đàn chị của mấy đứa trẻ gần nhà. Tôi tự hào chứ, nhưng tôi cũng lo lắng, liệu môi trường mới sẽ ra sao? Và ngày tôi bước vào lớp 6A, gặp cô, tôi nhận ra mọi lo lắng dường như là dư thừa. Ngày đầu tiên nhận lớp, tôi lơ ngơ, khi tôi đến lớp, các bạn đã có mặt đầy đủ, tôi nhanh nhẹn ngồi vào bàn đầu tiên. Rồi tôi cũng như tất cả các bạn, cùng nhau ngóng ra ngoài cửa để kiếm tìm hình bóng của giáo viên chủ nhiệm. Tôi có chút lo lắng, cô liệu có dễ tính không không? Và đập vào mắt tôi hai phút sau đó, là một người giáo viên tầm tuổi 40, cô mặc chiếc áo dài truyền thống màu hồng nhẹ, làn da trắng, đôi môi đỏ, cùng nụ cười mỉm chi nhẹ nhàng, khiến tất cả những suy nghĩ trong tôi vụt về: đẹp quá, dịu dàng quá. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi với cô Đào.
Cô là giáo viên dạy môn Ngữ văn, và cũng đồng thời là giáo viên chủ nhiệm, là người dẫn dắt đội tuyển cấp trường. Tôi may mắn trở thành một thành viên của đội tuyển văn, cũng kể từ đó tình cảm cô trò gắn bó hơn nhiều. Cô có dáng người khá vừa vặn. Chiếc eo thon thả, mỗi lần cô bận chiếc áo dài, sẽ khiến bao ánh mắt say mê nhìn ngắm. Coi được mệnh danh như một Hoa khôi trong số các cô giáo của trường. Bởi cô rất đẹp, cô đẹp từ dáng vẻ bề ngoài phúc hậu, cho đến dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng và càng đẹp hơn với tâm hồn yêu thương học sinh, tận tâm, tận lực với nghề giáo của mình. Cô Đào có nụ cười rất xinh, nụ cười trên môi cô tươi tắn và rạng rỡ, nụ cười ấy là niềm vui, là động lực học tập cho biết bao thế hệ học sinh chúng tôi. Cô cắt tóc ngang vang, mái tóc đen và suôn mượt rất phù hợp với khuôn trăng đầy đặn của cô. Dáng đi uyển chuyển, từng bước, từng bước như nhẹ nhàng chạm khắc vào trái tim của chúng tôi. Chúng tôi yêu, chúng tôi mến cô ngay từ lần đầu gặp mặt cũng là vì lí do này.
Trong giờ lên lớp, cô luôn có sự nghiêm khắc nhất định. Nhưng lại không phải sự nghiêm khắc khiến chúng tôi sợ hãi, mà là sự nghiêm khắc giúp chúng tôi tập trung vào việc học và lắng nghe giảng. Lời giảng của cô luôn rất chuẩn mực: nhẹ nhàng, êm ái và rất thanh âm, vần âm hợp lí lẽ với bài học. Khi cần oai hùng giọng cô sẽ oai hùng, khi cần nhẹ nhàng sâu lắng, giọng cô sẽ lắng đọng tâm can. Các bài giảng của cô, hầu như đều do chính tay cô soạn thảo, chính cô sẽ đọc và cảm nhận. Vì vậy, mỗi khi đứng trên bục giảng, đứng trước học sinh cô không bao giờ nhìn tài liệu ở giáo trình để giảng. Cô từng ly, từng tí lý giải các vấn đề đến với đám nhóc chúng tôi, không cần đến tài liệu, giọng cô vẫn vẫn êm ả truyền kiến thức đến cho chúng tôi. Mỗi giờ văn của cô, chúng tôi đứa nào cũng háo hức mong đợi, dẫu là giờ văn, nhưng chẳng đứa nào buồn ngủ, ngược lại còn rất hăng say đóng góp ý kiến xây dựng bài. Tôi trân trọng từng giây phút này, từng giây phút tôi được nghe cô giảng bài, từng giây phút nhìn ngắm dáng vẻ, điệu bộ của cô. Để rồi, dẫu mai rời khỏi nơi đây, lòng tôi vẫn mãi ghi nhớ công ơn to lớn của cô.
Tôi là một đứa học văn khá ổn, cô chọn tôi vào đội đi thi đại diện cho trường Ngữ văn, quãng thời gian này, cũng chính là kỉ niệm đáng nhờ nhất năm lớp 6 vừa qua của tôi. Tôi theo văn rất sát, luôn cố gắng nỗ lực theo bước đi của các bạn cùng đội. Ấy vậy mà, có một hôm Dũng – đứa bạn thân từ ngày còn học Mẫu giáo, nó rủ tôi đi chơi. Sau một hồi lượng lự, tôi vẫn bỏ buổi ôn luyện để đi chơi cùng nó. Ngày hôm sau, tôi hí hửng lên lớp, tôi cứ nghĩ cô sẽ không biết đâu, mình đã nói là bị ốm, còn có Dũng làm chứng. Vậy mà cô biết, cô không mắng, cũng không trách bạn gì tôi, nhưng những lời nói của cô đến bây giờ vẫn vang vọng trong tôi. Tôi nhận thấy cô thất vọng về tôi, điều đó làm tôi xấu hổ, tôi không dám nhìn cô suốt mấy ngày liền. Bởi tôi nhận ra tôi đã làm sai, và tôi đáng bị trách phạt. Đó cũng chính là kỉ niệm khó quên nhất của tôi với cô trong năm học lớp 6. Cũng kể từ lần đó, tôi quyết tâm sẽ chăm chỉ học hành, và sẽ không phụ lòng mong mỏi của cô.
Quãng thời gian cấp hai còn lại ba năm, ba năm đó, tôi vẫn sẽ luôn tôn trọng cô, luôn yêu quý cô, và vẫn sẽ luôn phấn đấu học tập tốt để không phụ lòng mong mỏi của cô. Năm tháng cứ dần trôi, chẳng chờ người nhìn nhận, chỉ mong rằng dẫu trải qua những điều tưởng như không nên xảy ra, tình cô trò, lòng ngưỡng mộ của tôi dành cho cô mãi luôn vẹn tròn.
Trên đây là bài làm về dàn ý cảm nhận của anh/chị về người giáo viên yêu quý. Hy vọng sẽ giúp ích cho quá trình làm bài của các bạn. Chúc các bạn thành công và sẽ đạt điểm cao trong bài làm văn sắp tới của chính mình.
Xem thêm: Cảm nghĩ về bài thơ Bạn đến chơi nhà của Nguyễn Khuyến
Ngữ Văn Lớp 7 -Cảm nghĩ về bài thơ Bạn đến chơi nhà của Nguyễn Khuyến
Nội dung, nghệ thuật bài thơ Bạn đến chơi nhà đầy đủ nhất
Hoàn cảnh sáng tác, nội dung nghệ thuật bài Cảnh khuya, Rằm tháng giêng
Nội dung nghệ thuật của bài thơ Qua đèo ngang – Văn lớp 7
Biện pháp nghệ thuật trong bài thơ Bánh trôi nước Lớp 7
Dàn ý tả cây phượng hay đầy đủ và ý nghĩa nhất
Biểu cảm về mùa xuân ngắn gọn và ý nghĩa nhất – Văn lớp 7